Hình ảnh người mẹ
trong bài thơ Mẹ tôi của Bùi Bá Tuân
Hình tượng người
mẹ là đề tài không bao giờ xưa cũ, nhàm chán của nghệ thuật thi ca, điện ảnh,
văn học, hội hoạ, âm nhạc. Hình ảnh người mẹ gắn bó thân thuộc với cuộc đời mỗi
con người, ngay ngôn ngữ đầu tiên của một đứa trẻ bắt đầu giai đoạn tập nói
cũng là tiếng mẹ, bằng ngôn ngữ của chính người mẹ đêm ngày bồng ẵm, chăm chút
nó. Trong suốt tiến trình phát triển các hình thái xã hội, lịch sử khoa học đã
chứng minh sự tồn tại chế độ thị tộc mẫu hệ, khởi nguyên sự xuất hiện người
tinh khôn, là giai đoạn phát triển lịch sử mà nhiều dân tộc trên thế giới đều
đã kinh qua. Và tồn tại trong thời gian rất dài với quyền của người đàn bà được
phân công lao động và điều hành những công việc chung trong thị tộc. Hay nói
cách khác là người đàn bà có quyền quyết định sự phát triển tồn tại, hay suy
tàn, diệt vong của một cộng đồng người trong thị tộc.
Trong văn học,
thi ca, hình tượng người mẹ việt nam trong hai cuộc kháng chiến vệ quốc vĩ đại
của dân tộc đã được các nhà văn, nhà thơ khắc hoạ sinh động qua các tác phẩm (Người
mẹ cầm súng – Nguyễn Đình Thi, Mẹ Tơm, Mẹ Suốt – Tố Hữu…vv.)
rất thành công.
Hình tượng người
mẹ trong tác phẩm Mẹ tôi của tác giả Bùi Bá Tuân dụng công khai thác từ khía
cạnh cuộc sống đời thường, đối mặt với muôn vàn khó khăn, gian khổ một đời mẹ
phải âm thầm gánh chịu, vì chiến tranh, vì người đàn ông là trụ cột trong gia
đình phải lao mình vào vòng xoáy mưa bom, bão đạn của cuộc chiến, vì những tai
ách của một thể chế xã hội phong kiến có thể đã cháy rụi, còn rơi rớt lại những
tàn dư không dễ gì xoá bỏ trong thói quen mỗi con người. Không một lời ta thán,
mẹ lặng lẽ chấp nhận hi sinh về mình cho một ngày mai tươi sáng sẽ đến trong
niềm tin tưởng vào cuộc sống, tương lai. (Bởi phong kiến, chiến tranh, mẹ
chịu bao cay đắng…/ Vách nát, nhà xiêu không ruộng cấy cầy/ Thắt lưng đói – lấy
nghề rừng độ mạng). Chỉ với vài chi tiết, hình ảnh tinh tế, cùng những câu
thơ ngắt quãng, không liền mạch khi đọc khổ thơ đầu, đã tạo được âm hưởng trầm
lắng, suy tư trong lòng người đọc. Làm tiền đề cảm xúc cho những khổ thơ sau
với đậm đặc lượng chi tiết, dữ kiện mang tính thông báo cho một sự kiện sắp
xuất hiện, đặc tả hình ảnh tảo tần của người mẹ giữa bước đường mưu sinh (…vào
đến rừng, trời thường chưa sáng/ Sắn cõng cơm một nắm tựa quả bòng/ Mưa rét
cóng tay, lưng mẹ hơi còng/ dao dựa cùn mẹ xắt cơm như múi bưởi/ Nhường cả con
ăn, mẹ chỉ một miếng thôi). Tập hợp những hình ảnh thắt lưng đói, sắn
cõng cơm, dao rựa cùn, trời thường chưa sáng trong đoạn thơ trên đã khắc
hoạ hình ảnh người mẹ rất sống động, chỉ qua ngần ấy hình ảnh thôi đã đủ ghi
vào lòng người đọc những đức tính điển hình của người phụ nữ việt nam cần cù
siêng năng, chăm chỉ đảm đang và giàu đức hi sinh.
Trong tâm trí
những người con khi khôn lớn, trưởng thành càng ngậm ngùi nhớ về sự hi sinh cao
cả của mẹ trong đời, những câu thơ chắt ra từ gan ruột, day dứt, thảng thốt (Lòng
thương mẹ, vẫn ăn cả phần của mẹ/ Chợt giật mình con buông lời khe khẽ/ Mẹ ăn
thế này, gánh sao được củi mẹ ơi! Đâu biết rằng nhiều ngày như thế/ Mẹ âm thầm
uống nước suối cầm hơi). Mẹ là thế, nhường nhịn, tảo tần, trong hoàn cảnh
tận cùng của sự nghèo khổ, nhưng vẫn là tấm gương sáng cho các con về nhân cách
sống và đạo đức, phẩm hạnh, vẫn một ý chí tự lập, hướng tới mục đích sống đẹp,
của lý tưởng sống cao cả, bất khuất vươn lên như truyền thống tốt đẹp ngàn đời
nay, mang đậm cốt cách của người phụ nữ á đông giàu lòng tự trọng. (Riêng mẹ
con tôi chỉ có rừng thiêng và bất hạnh/ Nghèo cùng đinh, mẹ không hề mắc nợ.).
Phải chăng tác giả đã dày công chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước cho tâm lý người đọc
khỏi ngỡ ngàng, xa xót khi sự kiện chính được đề cập (Mẹ hiến dâng cả ba con
cho tổ quốc…/Ngày báo tử hai con, mẹ chết đi, sống lại…/ Mẹ hoá vĩnh hằng miền
tây trúc thung dung.) càng làm nổi
bật thêm những nét khái quát phác hoạ nên chân dung người mẹ việt nam sau cuộc
chiến? Tác giả đã khá thành công với thủ pháp này, với phương pháp tư duy bậc
thang, những đoạn thơ gần như được chủ động tách bạch, đứng biệt lập với nhau,
như những chỉnh thể thơ hoàn chỉnh, nhưng nội dung tư tưởng chủ đạo xuyên suốt
toàn bài đóng vai trò thống nhất các đoạn thơ thành một chỉnh thể có tư tưởng
nghệ thuật.
Đoạn kết bài rất
gần với thể loại ca dao truyền thống, dân dã với tiết tấu, nhịp điệu nhẹ nhàng,
thanh thoát, dễ đi vào cõi lòng người đọc. Không dùng những lý lẽ cao siêu,
những triết lý dài dòng về lẽ sống mà vẫn truyền tải được một lượng thông tin
khá lớn, đã nói lên nhiệt tâm của tác giả, và điều đặc biệt thành công đó là
hình ảnh người mẹ, giờ đã đi vào cõi hư vô mà tinh thần, lẽ sống của mẹ vẫn còn
lại đó, như giọt nước âm thầm biến tan vào lòng đất, dưỡng mùa cây trái sinh
sôi. (…con ơi sống để làm người/ Hiếu trung nhân nghĩa là nơi trường tồn…/
Mỗi lần con thắp nén hương/ Sửa mình tu thiện – lời ru nhiệm màu).
Khép lại bài thơ
mẹ tôi với thành công nhất định trong nghệ thuật xây dựng hình tượng người mẹ
việt nam giữa cuộc sống đời thường, tác giả Bùi Bá Tuân đã chứng tỏ được bản
lĩnh của mình trong hành trình tìm đến với nàng thơ trên đường trường sáng tác.
Tuy nhiên về phương diện sử dụng ngôn ngữ thơ anh còn tỏ ra dè dặt, thiếu tự
tin, sử dụng câu chữ còn dễ dãi là điều khó tránh khỏi của nhiều người trong
quá trình sáng tạo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét