Cái chết của con chim trắng
TRẦN XUÂN ĐẠT
Tia chớp xẹt ngang chiều.
Em đến!.
Mây ngầu lên lằn cánh mong manh
Tôi hoá đá trước nỗi đau quằn quại
Cuộc
mưu sinh mưa dập, gió cuồng.
Nẻo cũ xa mờ!
Em cô độc giữa bầu trời
Nốt nhạc trầm trong bản hoan ca
hoang dã
Mang mang âm hưởng muôn trùng.
Màu trắng mong manh
Nhuốm sắc buồn
Vết thời
gian tứa máu.
Như nhát cắt nhân tình
Màu khăn tang nhức nhối!
Có gì ẩn sau màu
trắng kia?
Sự chết chóc, lọc
lừa...
Hay màu đêm gian
dối?
Nỗi đau muôn thủa thế nhân!.
Tia chớp xẹt
ngang trời
Bóng
em chấp chới.
Tia
máu phụt ra lằn khói mong manh.
Nhuộm màu lá xanh.
Tôi thấy sau màu trắng thanh cao
Bụi thời gian phũ phàng khoả lấp…
Tôi lảo đảo say tiếng rú rít thét gào
lũ quỷ man rợ
Át tiếng gió, tiếng mưa.
Từ trùng trùng số kiếp
Tiếng đôi
cánh trắng của em
Khe khẽ vung lên!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét